Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

SỐNG NGẮN

Muốn bạn bè thư giãn chút khi đọc tản văn này sau rất nhiều những cơn "động đất"...
 



Cứ cuối thu sang đông nhiều người lại chờ đợi loài hoa ấy.
Ngay cái tên cũng khó tìm được người nói rành rẽ. Nào là cúc kim, nào là chúc chùm, nào là cúc singapo, nào là cúc tua…Cái tên nghe đẹp nhất là cúc họa mi. Chả biết tin ai. Nhưng giống nhất một loài hoa dại mọc ở những triền núi, triền đồi, triền sông…

Không mấy ai trồng loại cúc này vì nó quá giản dị với cuộc sống thời thượng bây giờ. Có cô bán hoa còn cười bảo, ai trồng cúc này chứ, người ta chỉ trồng ở bờ dậu thôi. Thế mà cúc chẳng tầm thường vì ai cũng phải chờ rất lâu mới được cầm bông cúc trên tay với bao hân hoan. Để được người yêu đâu dễ…

Loài cúc biết chọn thời để hiển lộ, không ồn ào mà tỏa rạng, khiêm nhường mà in dấu. Vào cữ cuối thu sang đông là cúc lại vào thành phố tìm tri kỷ. Cúc chỉ tìm người tri kỷ chứ không tìm người sơ. Mà người tri kỷ của cúc thời nào cũng có.
Những bông cúc không chọn sa lon, siêu thị, những nơi hào nhoáng để bắt đầu cuộc hành trình đến với người chơi hoa. Cúc rập rờn trên các mẹt nan, buộc chặt vào booc ba ga xe đạp, rong ruổi cùng người bán hàng nghèo lam lũ đi vào thành phố, tỏa mọi nẻo đường. Người bán hoa cùng lắm gói hoa vào tờ báo cũ, miếng ni lon mỏng tang nhàu nhĩ chứ không gói hoa bằng những giấy gói đắt tiền, lòe loẹt. Cúc không hợp với những phù phiếm, nhiêu khê. Thích nhất là cầm bó hoa như vừa hái từ cánh đồng về, còn ướt sương…
Những người yêu hoa thấy màu trắng trôi trên nẻo phố là rộn lên như gặp lại bạn thân sau một năm. Không tìm gặp nhanh là bạn lại biến mất để hơn 11 tháng sau mới quay lại với kiếp sống mới.

Cúc chọn cuộc đời chưa bằng một phần mười hai vòng tuần hoàn một năm. Chỉ non nửa mùa trăng để kịp làm một kiếp sống. Bó hoa chớm mùa cắm bình đất nung chưa kịp tàn thì đã hết một mùa hoa. Người chưa kịp nhàm với sự hiện diện của cúc thì cúc đã lui về đất, ủ một cuộc sống mới, rạng, tươi, thanh, nhã…

Cúc nhất định không chọn một cuộc đời dài và chán ngán, nhất định không làm phiền con người vì sự hiện diện của mình. Cứ nhất định biến mất để mọi người được tự do, được trống rỗng lựa chọn những mới mẻ khác lấp đầy. Cúc đến, đi chỉ để tỏa rạng và nói về vô thường của cuộc đời. Bởi cúc chấp nhận cuộc chơi vô thường ấy, miên mải từ năm này qua năm khác, từ kiếp này qua kiếp khác.

Còn những người trẻ thì cầm bông cúc trên tay, hồi hộp cho một tình duyên phấp phỏng nên nhờ bói cúc để thêm lo âu: yêu – không yêu – yêu…Không biết cánh cuối cùng là hy vọng hay tuyệt vọng? Chả lẽ bông cúc nhỏ ấy lại chôn kín cuộc đời người ta? Dù không tin nhưng ai đó cứ muốn thử một lần cho biết trò đùa của số phận, kiếp người nếu đã bông hoa cầm trên tay…

Gạt nhẹ làn sương mờ quên lãng, thấy lại bụi cúc trắng bố trồng trước hiên nhà. Đêm trăng, bụi cúc dâng lên như bầy bướm trắng xõa cánh ngủ quên trên khóm lá. Khóm cúc không còn. Bố cũng sang kiếp khác. Nhưng màu trắng khao khiết của cúc và bóng người tri kỷ đổ hắt bên hiên nhà dưới ánh trăng, đàm luận bằng vô ngôn níu giữ kí ức…

Cánh hoa mỏng, nhẹ, tinh khiết, đơn sơ, vẽ thành một vòng khép kín như một cuộc đời. Từ nơi bắt đầu, rong ruổi hành trình, rồi lại trở về chính từ nơi bắt đầu ấy, kết thúc một chặng đường. Những cánh hoa làm nên một chữ KHÔNG thinh lặng – một sự trống rỗng có thể chứa đựng cả vũ trụ càn khôn.
Vậy mà mấy ai sống cuộc đời như cúc?
Mấy ai thu xếp được cuộc đời như cúc?
Thế nên cúc mang đến cho ta cái tâm trong lặng để soi xét việc đời.
Phàm để sống tử tế với chính mình phải có tâm trong lặng. 
Và, đã tử tế được với chính mình, khắc tử tế với thiên hạ.
Người không tử tế với thiên hạ thì coi như đã bỏ mình rồi. Sống mà như chết. Sống dài mà phí hoài.

Để tâm trong lặng hãy lấy cúc họa mi, cúc chùm, cúc kim, cúc dại…làm gương soi. Đâu cần đến các lãnh tụ, các bậc vĩ nhân, cần phong trào hào nhoáng, những lời kêu gọi ầm ĩ thống thiết mà vẫn trống rỗng, vô bổ, khiến con người càng vào u mê, giả dối.
Cúc giúp ngộ ra một điều: trái tim vĩ đại vì làm những việc nhỏ nhoi.

Không có nhận xét nào: