Tôn Thất Thu
Lời dẫn của Bùi Văn Bồng- Chính
phủ, ngành chức năng, cơ quan chủ quản, cả một bộ máy cồng kềnh có nắm
được rõ 415.000 tỷ đồng nợ xấu là do đầu tư vào lĩnh vực gì? Hiện nay có
đến 80% số nợ xấu thể hiện trên sổ sách này đã hoàn toàn mất trắng do
tham nhũng, do lãng phí, làm ăn kém hiệu quả. Nợ xấu là do đồng tiền “đi
đêm” với nhiều thủ đoạn, liệu rằng nay có biết nẻo về?
Bài viết của Tôn Thất Thu:
Chí Phèo dù chửi cả làng Vũ Đại, nhưng vẫn còn cụ thể hơn kiểm điểm TPB-PB kiều này: … Ban cán sự đảng chính phủ cũng vừa tự kiểm điểm xong sau một phiên kéo dài 5 ngày được loan báo là: “nghiêm túc, cầu thị, thẳng thắn, trách nhiệm”. Những hạn chế, yếu kém được đánh giá thống nhất là: “Chưa thực hiện tốt chức năng quản lý nhà nước. Năng lực tư duy, tổ chức triển khai còn hạn chế. Thể chế hóa chủ trương, nghị quyết của đảng có mặt còn chậm, chưa sát thực tiễn. Hiệu lực, hiệu quả điều hành chưa cao, kinh tế, xã hội còn nhiều mặt yếu kém…”>
Gần hai năm trước, ngày 1-11-2010 Chính phủ đã báo cáo trước Quốc hội về thực trạng chất lượng, hiệu quả hoạt động và nợ nần của các Doanh nghiệp Nhà nước (DNNN). Trong báo cáo đã nêu: Nợ của 81/91 tập đoàn, tổng công ty nhà nước (chưa tính Vinashin) là 813.435 tỷ đồng. Nếu tính cả nợ của Vinashin, theo báo cáo của Bộ Tài chính là 86.000 tỷ đồng thì nợ của khu vực DNNN đến 2009 không kể 9 tập đoàn, tổng công ty chưa có số liệu đã lên tới 54,2% GDP năm 2009.
Chí Phèo dù chửi cả làng Vũ Đại, nhưng vẫn còn cụ thể hơn kiểm điểm TPB-PB kiều này: … Ban cán sự đảng chính phủ cũng vừa tự kiểm điểm xong sau một phiên kéo dài 5 ngày được loan báo là: “nghiêm túc, cầu thị, thẳng thắn, trách nhiệm”. Những hạn chế, yếu kém được đánh giá thống nhất là: “Chưa thực hiện tốt chức năng quản lý nhà nước. Năng lực tư duy, tổ chức triển khai còn hạn chế. Thể chế hóa chủ trương, nghị quyết của đảng có mặt còn chậm, chưa sát thực tiễn. Hiệu lực, hiệu quả điều hành chưa cao, kinh tế, xã hội còn nhiều mặt yếu kém…”>
Gần hai năm trước, ngày 1-11-2010 Chính phủ đã báo cáo trước Quốc hội về thực trạng chất lượng, hiệu quả hoạt động và nợ nần của các Doanh nghiệp Nhà nước (DNNN). Trong báo cáo đã nêu: Nợ của 81/91 tập đoàn, tổng công ty nhà nước (chưa tính Vinashin) là 813.435 tỷ đồng. Nếu tính cả nợ của Vinashin, theo báo cáo của Bộ Tài chính là 86.000 tỷ đồng thì nợ của khu vực DNNN đến 2009 không kể 9 tập đoàn, tổng công ty chưa có số liệu đã lên tới 54,2% GDP năm 2009.
Thực tế cho thấy, trong nhiều
thành phần kinh tế thì các DNNN được ưu ái, thậm chí các Tập đoàn Nhà
nước có thể đi vay một cách thoải mái gấp 3 – 10 lần vốn điều lệ, có khi
hơn thế nữa!
Đàng sau những động thái ’bật
đèn xanh’, tạo điều kiện là có chủ đích, sự cố tình buông lỏng, thả
phóng cho các DNNN là gì? Có sự trích lại “hoa hồng vàng” cho các chữ ký
loằng ngoằng, chi cho cửa này, ngách kia hay không? Phải có lợi lộc gì
trong thủ thuật “chia chác kế” với các đại gia, các nhóm lợi ích mới hút
được khoản tiền lớn như vậy từ “hầu bao quốc khố”? Điều này chỉ có
Thanh tra Nhà nước, thanh tra ngành, kiểm toán, cảnh sát kinh tế và các
cơ quan chuyên trách của Đảng và Nhà nước thật sự trung thực, có trách
nhiệm, thực sự khách quan, minh bạch mới có thể lý giải được đầy đủ.
Những báo cáo thiếu trung thực, có chủ đích ém nhẹm của doanh nghiệp và
các đoàn thanh tra, kiểm tra hàng năm đã trở thành những mồi lửa “hợp
pháp” đốt tiền Nhà nước nhanh hơn. Đó cũng là hậu họa do thiếu minh bạch
và bao che tham nhũng, theo chiêu thức ”hợp pháp kế”.
Hiện nay, cả nước có trên 1.200
DNNN là công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên. Tình trạng các DNNN
nợ gấp nhiều lần vốn điều lệ là biểu hiện rõ nhất của mưu kế, ý đồ lợi
dụng chức năng nhiệm vụ, lợi dụng chức vụ quyền hạn tham nhũng trực tiếp
vào tài chính, ngân hàng.
Cuối năm 2011, cả nước có tới 30/85 tập đoàn và tổng công ty (TĐ,TCT) có tỷ lệ nợ phải trả trên vốn chủ sở hữu cao hơn 3 lần. Những “ngón tay” trong “quả đấm thép” đều bị bong gân, thậm chí bị “cùi” thê thảm. Đặc biệt có 7 TĐ,TCT có tỷ lệ này trên 10 lần. Những “ngón tay” trong “quả đấm thép” lại bị găm nợ nhiều nhất, đẩy gia tăng tỉ lệ nợ xấu như: Tập đoàn Dầu khí VN, Tập đoàn Điện lực VN, Tập đoàn Công nghiệp than và khoáng sản VN, Vinashin, Vinaline, Tổng công ty Sông Đà, Tổng công ty Xi măng… Như vậy vai trò Quản lý của Chính phủ đã bị bỏ mặc cho các Tập đoàn tự do đầu tư ngoài ngành do Chính phủ cho phép đã trở thành nguyên nhân chính đẩy đẩy các DNNN từ chỗ phải đóng vai trò chủ đạo, những “quả đấm thép” thì lại tự đẩy mình rơi vào tình trạng rủi ro lớn do các “chiêu” thâu tóm bất động sản, thao túng, lũng đoạn ngân hàng NN.
Cuối năm 2011, cả nước có tới 30/85 tập đoàn và tổng công ty (TĐ,TCT) có tỷ lệ nợ phải trả trên vốn chủ sở hữu cao hơn 3 lần. Những “ngón tay” trong “quả đấm thép” đều bị bong gân, thậm chí bị “cùi” thê thảm. Đặc biệt có 7 TĐ,TCT có tỷ lệ này trên 10 lần. Những “ngón tay” trong “quả đấm thép” lại bị găm nợ nhiều nhất, đẩy gia tăng tỉ lệ nợ xấu như: Tập đoàn Dầu khí VN, Tập đoàn Điện lực VN, Tập đoàn Công nghiệp than và khoáng sản VN, Vinashin, Vinaline, Tổng công ty Sông Đà, Tổng công ty Xi măng… Như vậy vai trò Quản lý của Chính phủ đã bị bỏ mặc cho các Tập đoàn tự do đầu tư ngoài ngành do Chính phủ cho phép đã trở thành nguyên nhân chính đẩy đẩy các DNNN từ chỗ phải đóng vai trò chủ đạo, những “quả đấm thép” thì lại tự đẩy mình rơi vào tình trạng rủi ro lớn do các “chiêu” thâu tóm bất động sản, thao túng, lũng đoạn ngân hàng NN.
Sai lầm rõ nhất là chủ trương
mở các nẻo lòng vòng, tạo những cơn lốc giả để vụ lợi cho cá nhân, cục
bộ, phe nhóm. Đó chính là chủ trương cho phép các TĐ,TCT nhà nước kinh
doanh đa ngành. Sai lầm ấy đã dẫn tới hiệu ứng “thả gà ra rừng” rồi lại
đi vất vả tìm bắt lại từng con (!?). Hậu quả tai hại là tất cả những
đầu tư trái ngành của các TĐ, TCT đều thua lỗ, thất thoát và tham nhũng
nặng nề.
Báo cáo của UBKT Quốc Hội đã chỉ rõ: Trong giai đoạn 2000 – 2005chỉ số ICOR là 4.89 và từ 2006 – 2010 là 7.43 và đến 2011-2012 là 7 đến 9.68. Rõ ràng chỉ số này gia tăng đột biến gấp 2 lần sau khi Chủ trương cho các Tập đoàn con cưng được phát triển đa ngành. Trong khi đó, chủ trương của Chính phủ báo cáo tại Quốc hội vẫn nói là quản lý chặt chẽ tài chính, ngân hàng, không đầu tư dàn trải, tập trung có trọng điểm, hướng cho các TĐ,TCT Nhà nước đi vào sản xuất kinh doanh chuyên ngành, có chiều sâu, coi trọng hiệu quả, chất lượng cao để trở thành “anh cả đỏ” giúp đỡ, hỗ trợ cho các thành phần kinh tế khác. Nói vậy là đúng đường lối, nhưng điều cần soi rọi cho rã là khi làm lại tìm cách tung hoành ngược lại. Suy cho cùng, chẳng thất thoát đường nào mà “nợ xấu” là do tiền vốn, tiền lãi đã bằng mọi khúc cua, nẻo khuất chui vào túi riêng cả rồi… Chính phủ, ngành chức năng, cơ quan chủ quản, cả một bộ máy cồng kềnh có nắm được rõ 415.000 tỷ đồng nợ xấu là do đầu tư vào lĩnh vực gì? Hiện nay có đến 80% số nợ xấu thể hiện trên sổ sách này đã hoàn toàn mất trắng do tham nhũng, do lãng phí, làm ăn kém hiệu quả.
Báo cáo của UBKT Quốc Hội đã chỉ rõ: Trong giai đoạn 2000 – 2005chỉ số ICOR là 4.89 và từ 2006 – 2010 là 7.43 và đến 2011-2012 là 7 đến 9.68. Rõ ràng chỉ số này gia tăng đột biến gấp 2 lần sau khi Chủ trương cho các Tập đoàn con cưng được phát triển đa ngành. Trong khi đó, chủ trương của Chính phủ báo cáo tại Quốc hội vẫn nói là quản lý chặt chẽ tài chính, ngân hàng, không đầu tư dàn trải, tập trung có trọng điểm, hướng cho các TĐ,TCT Nhà nước đi vào sản xuất kinh doanh chuyên ngành, có chiều sâu, coi trọng hiệu quả, chất lượng cao để trở thành “anh cả đỏ” giúp đỡ, hỗ trợ cho các thành phần kinh tế khác. Nói vậy là đúng đường lối, nhưng điều cần soi rọi cho rã là khi làm lại tìm cách tung hoành ngược lại. Suy cho cùng, chẳng thất thoát đường nào mà “nợ xấu” là do tiền vốn, tiền lãi đã bằng mọi khúc cua, nẻo khuất chui vào túi riêng cả rồi… Chính phủ, ngành chức năng, cơ quan chủ quản, cả một bộ máy cồng kềnh có nắm được rõ 415.000 tỷ đồng nợ xấu là do đầu tư vào lĩnh vực gì? Hiện nay có đến 80% số nợ xấu thể hiện trên sổ sách này đã hoàn toàn mất trắng do tham nhũng, do lãng phí, làm ăn kém hiệu quả.
Hệ lụy của sự tùy tiện cho phép bung mở, bỏ qua những quy
định của Nhà nước về quản lý, điều hành tài chính, ngân hàng, đã làm
thiệt hại ít nhất 200.000 tỷ đồng vì giao độc quyền cho DNNN đầu tư và
làm nghèo đất nước. . Thực trạng này vẫn chưa được lý giải làm rõ trước
Quốc hội và cử tri cả nước. Vậy là còn thiếu công khai, minh bạch. Dư
luận cho rằng, vì “đi đêm” cho nên một khoản lớn tiền Nhà nước bị thất
thoát, nay “không thấy đường về”, nhất là khi đã “cao chạy xa bay” sang
các nhà Bank ở nước ngoài.
Vì có chủ trương cho đầu tư đa ngành, lập các dự án ảo, công
ty ma để rút tiền Nhà nước, khai man, kê khống các khoản mua sắm trạng
bị, phương tiện, lôi về các thứ đồ “vứt bãi rác” ở nước ngoài, lại khai
khống đẩy giá lên chót vót, nâng thêm khoản thanh toán. Cho nên các TĐ,
TCT mới được tăng vốn đầu tư, được thêm dự án, được ngân sách rót vốn,
được đi vay và được ‘lại quả’ nhiều hơn nếu chỉ kinh doanh đúng ngành và
đó chính là nguyên nhân dẫn đến sự thua lỗ và kiệt quệ của các TĐ, TCT
Nhà nước.
Tổng đầu tư của khu vực nhà nước trong 05 năm từ 2007 đến
2011 là: 1.352.276 tỷ đồng và với chỉ số ICOR bình quân là 8 thì khu vực
nhà nước chỉ làm ra khoảng 169.037 tỷ đồng, trong khi khu vực tư nhân
không được ưu đãi mà hiệu quả ICOR là 3, như vậy nếu với số vốn đầu tư
này được giao cho các DN ngoài Quốc doanh sẽ làm ra 450.759 tỷ đồng lợi
nhuận.
Theo báo cáo đến tháng 10/2011 của Bộ Tài chính, cả nước
còn 1.309 DNNN. Tính đến cuối năm 2011, tổng tài sản của các DNNN là
1,76 triệu tỷ đồng – tăng hơn gấp đôi so với con số tương ứng năm 2005
là 740.000 tỷ đồng. Phần lớn trong số này tập trung tại các TĐ-TCT. Cũng
tính đến thời điểm cuối năm 2011, vốn chủ sở hữu của DNNN gần 700.000
tỷ đồng, gấp hơn 2 lần so với năm 2005 (298.174 tỷ đồng). Vốn lớn, tài
sản nhiều lại được hưởng khá nhiều ưu đãi từ Nhà nước về đất đai, tiếp
cận tín dụng; thậm chí nhiều DNNN kinh doanh gần như độc quyền, thế
nhưng hiệu quả kinh doanh của khối DNNN là khá thấp. Điều đó phản ánh rõ
trong chỉ tiêu doanh thu và lợi nhuận của khối DNNN. Theo thống kê,
tổng lợi nhuận của khối DNNN năm 2011 chỉ đạt 117.000 tỷ đồng, tăng gần
gấp đôi so với con số 63.100 tỷ đồng của năm 2005; kéo tỷ suất lợi nhuận
trên vốn giảm mạnh từ mức 20,5% tại năm 2005 xuống chỉ còn 16,7% vào
năm 2011.
Những con số thua lỗ kinh hoàng: “Các DNNN chiếm đến 70% vốn
đầu tư toàn xã hội, 50% vốn đầu tư Nhà nước ,(Riêng Vốn đầu tư từ ngân
sách Nhà nước giai đoạn 2001-2010 chiếm 52,2% tổng vốn đầu tư khu vực
Nhà nước), 60% tín dụng của các ngân hàng thương mại, 70% nguồn vốn ODA
nhưng theo Bộ Kế hoạch và Đầu tư, doanh nghiệp Nhà nước (DNNN) chỉ đóng
góp khoảng 37%-38% GDP. Có đến 31% DNNN bị lỗ trong sản xuất kinh doanh,
29% hoạt động không hiệu quả, lỗ lãi tượng trưng”. Như thế không thể
gọi là đảm bảo sự bình đẳng, cạnh tranh lành mạnh giữa các loại hình của
nhiều thành phần kinh tế hiện nay. Cho nên, cần làm rõ trách nhiệm
người đứng đầu, trách nhiệm quản lý, điều hành quá kém, hoặc cố tình lừa
Đảng, Nhà nước, lừa nhân dân, vì mục đích cá nhân, vì nhóm lợi ích đã
sinh ra hậu quả nợ xấu nguy hại trong khu vực tài chính, ngân hàng.Theo blog BVB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét