Những ông khách có thói trăng hoa, nhất là những người có địa vị
trong xã hội giờ chẳng dại dột gì mà vào một quán bia ôm để vui vẻ. Họ
chọn một nhà hàng, quán nhậu bình thường rồi nhờ quản lý gọi “PR” vào
phục vụ. Chính vì vậy mà nhiều quản lý ở các nhà hàng phòng lạnh ở nội,
ngoại thành TP HCM đều có quan hệ mật thiết với nhiều gái “PR” để có
nguồn em út phục vụ cho “thượng đế”.
Vào một phòng lạnh trong nhà hàng nằm trên đường Cao Thắng (quận 3), mấy thực khách chưa kịp ngồi xuống ghế thì quản lý đã hỏi: “Có cần “PR” không anh?”. Ít phút sau, 4 cô gái trong trang phục mát mẻ bước vào phòng và tự bắt cặp chứ chẳng cần đợi ai xếp chỗ để ngồi. Họ rót bia, gắp mồi và chăm sóc khách y như hai người đã yêu nhau từ kiếp trước. Bữa nhậu kết thúc, nhận được một triệu đồng, các em không quên giúi vào tay quản lý tờ bạc 100.000 “lại quả”.
Bên cạnh “PR” cơ động, một số quán nhậu nổi tiếng trên địa bàn TP HCM
còn có lực lượng tại chỗ mà cô nào cũng trẻ trung, xinh đẹp. Tuy nhiên,
theo quy định của chủ quán, các cô không được phép ngồi với khách mà
chỉ được đứng ôm. Vì vậy mà nhiều tay nhậu gọi vui là “bia ôm đứng”.
Nhiệm vụ chính của các cô là ôm ấp, rót bia, tán gẫu và… nhổ tóc sâu.
Riêng ở quán trên đường Điện Biên Phủ có nhiều cô hát vọng cổ khá mùi
mẫn làm say mê bao thực khách và tất nhiên tiền “boa” kiếm được cũng
thuộc hạng ít ai bằng. Vào quán này mà “boa” 200.000 đồng là các cô
ngúng nguẩy bỏ đi, lẩm bẩm chửi thề “đồ Hai lúa!”.
Hầu hết các cô gái PR vẫn trẻ đẹp và đến từ các tỉnh miền Tây Nam Bộ. Khi mới chân ướt chân ráo lên Sài Gòn, họ thường làm nhân viên phục vụ cho các quán ăn, nhà hàng rồi gia nhập nhóm “PR” vì thấy các chị ai cũng có xe tay ga, điện thoại iPhone, quần áo mượt mà, nước hoa thơm phức. Thế là mỗi sáng, diện bộ cánh xinh tươi họ “ngồi đồng” ở quán cà phê hay đi mua sắm để chờ khách gọi.
Nếu như trước đây những ông khách giàu có thói trăng hoa thường chọn mấy em chân quê, sinh viên… có ngoại hình đẹp để làm “bồ nhí”, cung cấp tiền bạc, mua xe sắm nhà thì nay chuyện này đã lỗi thời. Các ông bây giờ chẳng muốn vướng víu chuyện yêu đương phiền toái mà chọn giải pháp tốt nhất là “ăn bánh trả tiền”. Ý thức được điều đó nên các “PR” cũng chẳng mơ có ngày được đại gia “nuôi nấng” mà chỉ cốt làm sao để được nhiều tiền boa trong mỗi bàn nhậu hay mỗi lần đi khách. Để bao vây khách sộp, các cô thường liên kết thành một nhóm để hỗ trợ lẫn nhau theo kiểu đôi bên cùng có lợi.
Một trinh sát Đội 5 (PC45, Công an TP HCM) cho biết, khi gặp khách làng chơi tiêu tiền như nước, các cô sẽ giới thiệu cho nhau để cùng “xẻ thịt”, tất nhiên người được giới thiệu sẽ trích phần trăm tiền “cò” để hai bên cùng vui vẻ. Và bàn nhậu sẽ là nơi để họ ngã giá qua đêm hay “đi dù”. Đội ngũ này hiện có mặt ở khắp nơi từ quán nhậu bình dân đến nhà hàng cao cấp mà theo nhiều chủ quán, thời buổi này bán quán nhậu mà thiếu “PR” thì coi như “chết” sớm.
Theo Thủy (21 tuổi, quê Đồng Tháp), một “PR” thường xuyên hoạt động ở quận Thủ Đức, lúc đắt sô khoảng 4-5 lượt khách, bình thường chừng 2-3 lượt. Giờ vật giá leo thang nên tiền boa mỗi lần “bèo” lắm cũng 200.000 đồng, nhẩm ra các cô kiếm ít nhất cũng trên 10 triệu đồng/tháng, chưa kể tiền bán dâm. Với mức thu nhập cao như vậy, nhưng chỉ vài ngày ế khách, nhiều cô chẳng có tiền ăn sáng.
Trên thực tế, để có tiền mua xe tay ga, sắm điện thoại đắt tiền hầu hết các “PR” ở khu vực Thủ Đức đều vay tiền của các tay trùm cho vay nặng lãi. Vay 30 triệu đồng mỗi ngày phải trả 200.000 đồng tiền lãi mà vốn thì cứ giữ nguyên. Bên cạnh tiền lãi, hàng tháng mỗi cô còn gửi về cho gia đình 3-5 triệu đồng, rồi tiền thuê phòng trọ, tiền quần áo, phấn son… còn lại thì chơi đề, đánh bài và nuôi trai.
Vì thực tế, dù ngày ngày “làm dâu trăm họ” nhưng các “PR” hầu như ai cũng có bạn trai. Mà người bạn của họ nếu không “đầu trộm đuôi cướp” thì cũng là giang hồ nghiện heroin, bài bạc. Những gã giang hồ này là chỗ dựa cho họ trong thế giới tệ nạn đầy rẫy bạo lực, lọc lừa, xảo trá. “Nhiều đứa gặp thằng “bồ” chơi “hàng đá” (ma túy tổng hợp) chưa kịp đưa tiền là bị đánh đập dã man nhưng cũng phải cắn răng mà chịu. Vì bỏ thì nó đâu để cho yên…”, nữ “PR” buồn bã nói.
Với các cô gái PR, 25 tuổi đã là quá già, khách chê nên quản lý chẳng bao giờ gọi đến. Từ chỗ làm ra tiền mỗi tháng gần 20 triệu đồng, bỗng chốc trở nên trắng tay trong khi nợ nần thì vẫn còn đó. Vì vậy, con đường đã định gần như tất yếu đó là trở thành một gái mại dâm thực thụ, một “má mì” chăn dắt đám hậu sinh, một “tú bà” của đường dây gái gọi… Hậu quả là có kẻ vào tù, có người “thân tàn ma dại” bởi sự tàn phá của ma túy, có kẻ “ra đi” vì căn bệnh thế kỷ.
Trước đây, một cô “PR”, quê ở Cần Thơ đã bị bọn giang hồ cho vay nặng lãi đe dọa tính mạng vì không đủ tiền để trả nợ 20 triệu đồng. Nhờ có ngoại hình dễ nhìn cô có mặt ở khắp quán nhậu trong thành phố. Thấy làm được nhiều tiền nên cô vay giang hồ 20 triệu đồng, lãi suất 60% để gửi về cho mẹ sửa lại căn nhà dột nát. Cuối năm 2011, bà ngoại của cô bênh nặng nên phải về quê chăm sóc, những kẻ cho vay tưởng con nợ trốn nên tìm đến tận nhà dọa nạt, quậy tưng bừng.
@DatViet
Vào một phòng lạnh trong nhà hàng nằm trên đường Cao Thắng (quận 3), mấy thực khách chưa kịp ngồi xuống ghế thì quản lý đã hỏi: “Có cần “PR” không anh?”. Ít phút sau, 4 cô gái trong trang phục mát mẻ bước vào phòng và tự bắt cặp chứ chẳng cần đợi ai xếp chỗ để ngồi. Họ rót bia, gắp mồi và chăm sóc khách y như hai người đã yêu nhau từ kiếp trước. Bữa nhậu kết thúc, nhận được một triệu đồng, các em không quên giúi vào tay quản lý tờ bạc 100.000 “lại quả”.
Hầu hết các cô gái PR vẫn trẻ đẹp và đến từ các tỉnh miền Tây Nam Bộ. Khi mới chân ướt chân ráo lên Sài Gòn, họ thường làm nhân viên phục vụ cho các quán ăn, nhà hàng rồi gia nhập nhóm “PR” vì thấy các chị ai cũng có xe tay ga, điện thoại iPhone, quần áo mượt mà, nước hoa thơm phức. Thế là mỗi sáng, diện bộ cánh xinh tươi họ “ngồi đồng” ở quán cà phê hay đi mua sắm để chờ khách gọi.
Nếu như trước đây những ông khách giàu có thói trăng hoa thường chọn mấy em chân quê, sinh viên… có ngoại hình đẹp để làm “bồ nhí”, cung cấp tiền bạc, mua xe sắm nhà thì nay chuyện này đã lỗi thời. Các ông bây giờ chẳng muốn vướng víu chuyện yêu đương phiền toái mà chọn giải pháp tốt nhất là “ăn bánh trả tiền”. Ý thức được điều đó nên các “PR” cũng chẳng mơ có ngày được đại gia “nuôi nấng” mà chỉ cốt làm sao để được nhiều tiền boa trong mỗi bàn nhậu hay mỗi lần đi khách. Để bao vây khách sộp, các cô thường liên kết thành một nhóm để hỗ trợ lẫn nhau theo kiểu đôi bên cùng có lợi.
Một trinh sát Đội 5 (PC45, Công an TP HCM) cho biết, khi gặp khách làng chơi tiêu tiền như nước, các cô sẽ giới thiệu cho nhau để cùng “xẻ thịt”, tất nhiên người được giới thiệu sẽ trích phần trăm tiền “cò” để hai bên cùng vui vẻ. Và bàn nhậu sẽ là nơi để họ ngã giá qua đêm hay “đi dù”. Đội ngũ này hiện có mặt ở khắp nơi từ quán nhậu bình dân đến nhà hàng cao cấp mà theo nhiều chủ quán, thời buổi này bán quán nhậu mà thiếu “PR” thì coi như “chết” sớm.
Theo Thủy (21 tuổi, quê Đồng Tháp), một “PR” thường xuyên hoạt động ở quận Thủ Đức, lúc đắt sô khoảng 4-5 lượt khách, bình thường chừng 2-3 lượt. Giờ vật giá leo thang nên tiền boa mỗi lần “bèo” lắm cũng 200.000 đồng, nhẩm ra các cô kiếm ít nhất cũng trên 10 triệu đồng/tháng, chưa kể tiền bán dâm. Với mức thu nhập cao như vậy, nhưng chỉ vài ngày ế khách, nhiều cô chẳng có tiền ăn sáng.
Trên thực tế, để có tiền mua xe tay ga, sắm điện thoại đắt tiền hầu hết các “PR” ở khu vực Thủ Đức đều vay tiền của các tay trùm cho vay nặng lãi. Vay 30 triệu đồng mỗi ngày phải trả 200.000 đồng tiền lãi mà vốn thì cứ giữ nguyên. Bên cạnh tiền lãi, hàng tháng mỗi cô còn gửi về cho gia đình 3-5 triệu đồng, rồi tiền thuê phòng trọ, tiền quần áo, phấn son… còn lại thì chơi đề, đánh bài và nuôi trai.
Vì thực tế, dù ngày ngày “làm dâu trăm họ” nhưng các “PR” hầu như ai cũng có bạn trai. Mà người bạn của họ nếu không “đầu trộm đuôi cướp” thì cũng là giang hồ nghiện heroin, bài bạc. Những gã giang hồ này là chỗ dựa cho họ trong thế giới tệ nạn đầy rẫy bạo lực, lọc lừa, xảo trá. “Nhiều đứa gặp thằng “bồ” chơi “hàng đá” (ma túy tổng hợp) chưa kịp đưa tiền là bị đánh đập dã man nhưng cũng phải cắn răng mà chịu. Vì bỏ thì nó đâu để cho yên…”, nữ “PR” buồn bã nói.
Với các cô gái PR, 25 tuổi đã là quá già, khách chê nên quản lý chẳng bao giờ gọi đến. Từ chỗ làm ra tiền mỗi tháng gần 20 triệu đồng, bỗng chốc trở nên trắng tay trong khi nợ nần thì vẫn còn đó. Vì vậy, con đường đã định gần như tất yếu đó là trở thành một gái mại dâm thực thụ, một “má mì” chăn dắt đám hậu sinh, một “tú bà” của đường dây gái gọi… Hậu quả là có kẻ vào tù, có người “thân tàn ma dại” bởi sự tàn phá của ma túy, có kẻ “ra đi” vì căn bệnh thế kỷ.
Trước đây, một cô “PR”, quê ở Cần Thơ đã bị bọn giang hồ cho vay nặng lãi đe dọa tính mạng vì không đủ tiền để trả nợ 20 triệu đồng. Nhờ có ngoại hình dễ nhìn cô có mặt ở khắp quán nhậu trong thành phố. Thấy làm được nhiều tiền nên cô vay giang hồ 20 triệu đồng, lãi suất 60% để gửi về cho mẹ sửa lại căn nhà dột nát. Cuối năm 2011, bà ngoại của cô bênh nặng nên phải về quê chăm sóc, những kẻ cho vay tưởng con nợ trốn nên tìm đến tận nhà dọa nạt, quậy tưng bừng.
@DatViet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét