Vị lãnh đạo thiên tài nhất, người anh hùng kiệt xuất nhất của chủ nghĩa Mác Lênin chính là Mao Trạch Đông.
Vị thánh sống ấy người tỉnh Hồ Nam, mặt tròn, da vàng như nghệ, và đặc biệt cái dương vật của ngài đỏ như máu.
Theo thống kê của Tân Tử Lăng, tác giả cuốn “Mao Trạch Đông, ngàn năm công tội” xuất bản tháng 7/2007 thì họ Mao đã giết chết tổng cộng 57 triệu 550 ngàn người Trung Quốc. Tân Tử Lăng nguyên là một đại tá, cán bộ giảng dạy trường đại học Quốc phòng Trung Quốc.
Cái con số năm mươi bảy triệu năm trăm năm mươi ngàn người ấy được chia ra như sau: cuộc Cách Mạng Đại Nhảy Vọt năm 1959-1962… làm chết đói 37.550.000. Hai mươi triệu nạn nhân còn lại đã bỏ mạng trong cuộc Đại Cách mạng Văn hóa Vô sản.
Xin trích một đoạn trong chương 18 và 19 mang tên Địa Ngục Trần Gian trong tác phẩm MAO TRẠCH ĐÔNG NGÀN NĂM CÔNG TỘI như sau:
“Số người chết đói ở Trung Quốc trong thời gian 1959-1962 chiếm 5,11% dân số cả nước. Sáu tỉnh nặng nhất là An Huy 18,37%, Tứ Xuyên 13,07%, Quý Châu 10,23%. Hồ Nam 6,81%, Cam Túc 6,45%, Hà Nam 6,12%.
Sáu tỉnh nhẹ nhất là Hà Bắc (gồm Bắc Kinh, Thiên Tân), Giang Tây, Thiểm Tây, Cát Lâm, Chiết Giang. Sơn Tây. Sự chênh lệch này liên quan rất lớn tới tố chất của các bí thư tỉnh ủy: nơi nào bám sát đường lối cách mạng của Mao thì tỉ lệ người chết đói càng nhiều.
Nạn ăn thịt người đã diễn ra ở Tứ Xuyên và nhiều nơi khác: khi chôn người chết chỉ vùi nông, tối đến bới lên xẻo lấy thịt ăn, hoặc tang chủ đã lóc thịt thân nhân trước khi mai táng. Tàn nhẫn hơn là nạn ăn thịt trẻ con, điển hình là chuyện xảy ra ở Đội sản xuất số 1. Đại đội 5, Công xã Đông Dương huyện Sùng Khánh, Khu Ôn Giang, tỉnh Tứ Xuyên.
Theo lời Trịnh Đại Quân nguyên cán bộ Ban công tác nông thôn huyện Sùng Khánh, Đội sản xuất trên có 82 hộ, 491 nhân khẩu, chỉ trong một năm từ tháng 12 năm 1959 đến tháng 11-1960 đã có 48 bé gái 7 tuổi trở xuống bị người lớn làm thịt, chiếm 90% số bé gái cùng độ tuổi ở nơi này.
83% số gia đình ở đội này từng ăn thịt người. Chuyện đau lòng đó diễn ra trong bối cảnh lương thực hết sạch, mọi người từ nhiều ngày đã phải ăn giun dế, côn trùng, lá cây vỏ cây, cỏ dại và cả đất thó.
Kế toán Vương Giải Phóng là người đầu tiên phát hiện vụ ăn thịt trẻ con. Hồi đó tuy nhà ăn tập thể thực tế đã ngừng hoạt động vì không còn lương thực nữa nhưng lệnh cấm các gia đình nấu nướng vẫn còn hiệu lực, bếp nhà ai nổi lửa là phạm pháp. Đêm ấy, đến lượt Vương cùng hai người khác đi tuần. Các mái nhà phủ trắng tuyết đầu mùa, sáng hẳn lên khi vầng trăng nhô ra khỏi đám mây. Nhóm tuần tra phát hiện một dải khói mỏng tỏa ra từ mái nhà bần nông Mạc Nhị Oa. Họ chia nhau bao vây vu hồi, rồi đồng loạt bấm đèn pin nhảy vào nhà, nổ một phát súng cảnh báo: “Tất cả ngồi im!”
Đèn dầu được châm lên, nhà Nhị Oa có 8 nhân khẩu, đã chết đói 2 còn lại 6 người nhưng lúc này chỉ thấy có 5.
Thành viên thứ 6 là bé gái Thụ Tài 3 tuổi vừa bị giết hại, xẻ ra lấy thịt, đang luộc trong nồi. Trong lúc tổ tuần tra tìm dây trói can phạm, Nhị Oa và mấy đứa con lao vào cướp thịt Thụ Tài ăn ngấu nghiến. Khi cả năm người lớn bé bị trói thành một xâu đưa về trụ sở đại đội sản xuất thì trời đã sáng bạch. Cán bộ lãnh đạo địa phương sau khi nghiên cứu cân nhắc, đã quyết định yểm vụ này đi vì sợ kỷ luật. Sau một ngày bị giam giữ, cả nhà Mạc Nhị Oa lại được tha. Dân làng bàn tán cho rằng chính phủ ngầm cho phép ăn thịt trẻ con. Thế là nạn ăn thịt trẻ con lan tràn. Do “trọng nam khinh nữ” họ chỉ ăn bé gái, giữ lại bé trai. Không những ăn thịt mà còn nghiền vụn xương đầu, tay, chân ăn cho bằng hết. Kẻ nhẫn tâm thì làm thịt con ngay tại nhà mình. Kẻ mềm yếu hơn thì “gạt nước mắt đánh đổi với hàng xóm”, trao con mình cho người khác ăn, mang con người khác về làm thịt.
Một số xã viên “nhìn xa trông rộng” đã đi bắt cóc trẻ con vùng lân cận về ăn, hoặc gài bẫy trẻ con như bẫy thú, kể cả sử dụng một loại thuốc nổ xưa kia dùng để bẫy sói: trẻ nhỏ nhặt được chiếc “kẹo” mùi vị thơm ngon, cho vào miệng nhai liền phát nổ. Đầu, mặt tan tành, khi gia đình hay tin tìm đến thì chỉ còn lại vũng máu.” (Hết trích.)
Sau đây là trích đoạn những scènes “hot” nhất trong cuộc Đại Cách Mạng Văn hóa Vô sản năm 1966-1967 tại Trung Quốc do Mao chủ tịch cùng vợ là Giang Thanh vừa là tác giả kịch bản vừa là đạo diễn, đã giết chết 20 triệu người:
“Bí thư chi bộ bắt đầu đọc tên, lần lượt giết từng người một. Lối hành hình của chúng mang “đặc sắc bản địa”, bắt nạn nhân quỳ bên miệng hang, dùng xà beng quật vào sau não cho gục xuống rồi đạp xuống hang.
Người thứ ba là Tưởng Hán Chính, anh sợ hãi không lê nổi đôi chân, bị dân quân lôi đến cửa hang. Mấy đứa trẻ sợ quá, vừa khóc vừa la hét. Người thứ tư là thầy thuốc đông y Tưởng Văn Phàm, ông ung dung xin ngụm nước để đi vào cõi chết. Dân quân quát: “Làm gì có nước cho mày uống!”. Ông nói: “Trước khi chết tôi xin ngụm nước có gì quá đáng đâu, ngày xưa khi chặt đầu còn cho 3 chiếc bánh bao nóng!” Vừa nói xong đã bị đạp xuống hang sâu.
Người thứ 8 là Chu Quần. Ba đứa trẻ nhìn mẹ bị hại, khóc lóc thảm thiết. Không biết ngất đi trong bao lâu, Chu Quần bỗng nghe tiếng gọi mẹ văng vẳng bên tai. Tỉnh lại, chị thấy đứa con 8 tuổi nằm bên, thì ra mấy cháu cũng bị ném xuống hang theo mẹ. Nhờ đống xác người bị giết trước, hai mẹ con chị sống sót. Chị bảo con cởi trói cho mình.
Hôm sau, những kẻ giết người phát hiện dưới hang còn người sống sót liền ném đá xuống. Hai mẹ con từ tầng trên rơi xuống tầng dưới, nơi có những ngóc ngách. Chị phát hiện chồng và hai đứa con trai nằm ở đó. Cả nhà may mắn thoát chết. Một cuộc đoàn tụ hiếm hoi và thảm thương trên đống xác người dưới hang sâu tối tăm lạnh lẽo.
Anh Tưởng đã hoảng loạn, sợi dây thép trói chặt quá không làm sao cởi ra nổi, anh đi đi lại lại trên đống xác người, miệng lảm nhảm như mê sảng.
Chẳng biết mấy ngày đêm qua đi, cả ba đứa trẻ lịm dần rồi tắt thở. Anh Tưởng khát, chị Chu lấy áo thấm vào vũng nước trộn máu, vắt ra cho chồng uống, song anh không uống nổi, gục đầu xuống, lìa đời!
Sau nhờ hai học sinh đến cứu, chị thoát chết. Và vụ giết người rùng rợn này mới có ngày được phơi trần.”
*
Với kỷ lục giết 57.550.000 người, Mao Trạch Đông qua mặt Stalin và Hitler đoạt huy chương vàng Olympic Bắc Kinh năm 1960 môn “giết người hàng loạt”
Khi tư tưởng Stalin và Mao Trạch Đông vào đến Kampuchia thì số người bị thảm sát có giảm xuống do Kampuchia dân số ít ỏi nhưng mức độ tàn khốc trong nhà tù Toul Sleng của Khmer Đỏ cũng không hề giảm sút. Tên trùm Pol Pot của Khmer Đỏ bắt chước nhóm Hồng vệ binh của Mao Trạch Đông dùng cuốc đập vào gáy dân Kampuchia rồi đạp xuống hố. Rõ ràng là cái đám đệ tử chỉ học mót chủ nghĩa Mao được vài chục trang mà đã biến thành ma quỷ, thử hỏi những kẻ học thuộc lòng thứ tư tưởng điên dại ấy thì chúng sẽ biến thành gì?
*
Ngày nay, chủ nghĩa ấy không còn trực tiếp giết người hàng loạt như xưa nữa nhưng nó lại phát triển thành một chủ nghĩa nô lệ hiện đại, tạo ra một thảm họa thâm căn cố đế nhất, dai dẳng nhất, toàn diện nhất, bao trùm lên nhiều thế hệ của bốn dân tộc bất hạnh là Cuba, Bắc Hàn, Trung Quốc và Việt Nam: đó là sự sợ hãi, sự hèn mạt trước quyền lực và sự vô cảm trước áp bức bất công và khổ đau của đồng loại.
HÀ MINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét